Trong xã hội có biết bao nghề đang tồn tại và phát triển. Chúng ta quý trọng tất cả mọi nghề nhưng cũng rất tự hào và vinh dự với nghề dạy học! Mac xim Gooc Ki đã viết “Tiền đồ trẻ em và nhân dân đều nằm trong tay thầy giáo, đều nằm trong trái tim cao quý của thầy giáo”. Câu nói ấy đã cho chúng ta thấy được tầm quan trọng và trách nhiệm cao cả của nghề giáo viên. Bác Hồ kính yêu của chúng ta lúc sinh thời cũng đã từng dạy bảo: “Những thầy giáo tốt, thầy giáo xứng đáng là thầy giáo, là người vẻ vang nhất, là những người anh hùng vô danh. Nếu không có thầy giáo để dạy dỗ cho con em nhân dân thì làm sao xây dựng được xã hội chủ nghĩa?”. Do đó thầy giáo là người “vừa dạy chữ, vừa dạy người”, nên họ phải có kiến thức chắc, tay nghề vững, có đạo đức phẩm chất trong sáng, là tấm gương cho học sinh noi theo.
Nghề giáo là một nghề cao quý. Ở đó, người thầy luôn miệt mài năm tháng với từng trang giáo án để làm sao mang đến những bài học thật hay, thật ý nghĩa đến học trò của mình. Thế nhưng, như thế vẫn chưa đủ, người thầy còn phải luôn tu dưỡng, rèn luyện đạo đức sao cho thật xứng đáng với nghề và là tấm gương sáng cho trò noi theo. Lao động của thầy giáo có giá trị cao đẹp ở chỗ là tạo ra cho con người có ích cho cuộc đời. Dù ở địa vị nào trong xã hội, dù làm gì đi nữa thì con người luôn tưởng nhớ đến những người thầy đáng kính, đến những ngôi trường thương yêu của mình đã từng học tập qua thời niên thiếu với một tình cảm tốt đẹp và lòng biết ơn sâu nặng nhất.
Có con đò nào mà không cần người lái? Có bông hoa nào lại không cần người tưới, chăm? Thế nhưng, đôi khi cuộc sống rất đỗi phũ phàng, người lái đò hết mực đưa đò sang sông, người trồng hoa nhọc công chăm bón cho hoa kia nở rộ vậy mà người sang sông lại vội quên người lái, hoa thơm nồng hoa vội quên người chăm. Đã chọn nghề thầy giáo là chấp nhận sự thiệt thòi và hi sinh, đôi khi là sự phũ phàng của cuộc sống, nên người thầy còn phải giàu lòng vị tha thì mới có thể sống mãi với nghề.
Dù biết nghề dạy học sẽ có nhiều gian nan, vất vả. Song, không vì thế mà tôi nản bước. Bởi phía trước tôi là một con đường dù có vất vả, gian nan nhưng mà con đường đó là một con đường vui vẻ – con đường của tri thức của nghiệp chèo đò. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng tôi luôn cố gắng để vượt lên tất cả để làm đúng trách nhiệm và bổn phận của một người thầy. Và, cứ thế những hạnh phúc, những niềm vui nho nhỏ của nghề dạy học cứ đến và đi bất chợt…
Những buồn vui của nghề cứ chợt đến chợt đi từ năm năm này qua năm khác. Hạnh phúc của người thầy không phải là những gì lớn lao mà từ chính từ những điều giản đơn trong cuộc sống với học trò. Tình thầy trò thời nay dù có đổi thay so với trước đây nhưng đó vẫn là một thứ tình cảm thiêng liêng và cao đẹp.
Cho đến ngày hôm nay, dù phải luôn đối đầu với biết bao khó khăn, áp lực của công việc, dù là mỗi tháng chỉ nhận được những đồng lương ít ỏi. Thế nhưng, nếu như ai đó đặt câu hỏi cho tôi rằng: “Nếu thời gian quay trở lại, được chọn lựa một lần nữa, bạn có chọn nghề giáo viên không?” xin thưa rằng: “có”. Tôi sẽ vẫn luôn và mãi luôn sống với nghề mà mình đã chọn, mãi không thay đổi hay hối hận vì đó là nghề mà tôi yêu. Một lí do đơn giản quá phải không? Nếu bạn sống với đam mê của mình, bạn sẽ chẳng bao giờ phải hối hận…. nghề giáo viên – là nghề mà tôi yêu.