MÁI TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG HUỲNH VĂN NGHỆ – NƠI GHI DẤU NHỮNG KỶ NIỆM ĐẸP
NGUYỄN THỊ MAI LINH
Mái trường trung học phổ thông Huỳnh Văn Nghệ – ngôi nhà thứ hai của tôi
Dưới ánh nắng ban mai, sân trường trung học phổ thông (THPT) Huỳnh Văn Nghệ hiện lên như một bức tranh tươi đẹp, quen thuộc và yên bình. Cảm xúc dâng trào khi nhìn lại chín năm gắn bó, mái trường này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Những kỷ niệm, những gương mặt thân quen đã cùng tôi trải qua biết bao thăng trầm, biến nơi đây thành ngôi nhà thứ hai của mình. Huỳnh Văn Nghệ không chỉ là một ngôi trường, mà còn là nơi nuôi dưỡng những ước mơ và hoài bão của tôi.
Ngôi trường mang tên vị thi tướng vừa là nhà thơ, vừa là chiến sĩ yêu nước ấy khiến tôi luôn tự hào và thêm động lực. Cái tên trường THPT Huỳnh Văn Nghệ không chỉ là niềm tự hào của cá nhân tôi, mà còn là sợi dây kết nối bao thế hệ học trò, thầy cô, và những ai đã từng gắn bó với mái trường này. Và đặc biệt, mang tên ông, mái trường này như có thêm sức sống, thêm phần ý nghĩa khi truyền tải cho bao thế hệ học sinh về tinh thần yêu nước và lòng dũng cảm. Nơi đây không chỉ truyền tải kiến thức mà còn gửi gắm cả tinh thần yêu nước, lòng kiên trung mà người anh hùng mang tên Huỳnh Văn Nghệ đã để lại cho đời.
Hành trình và những kỷ niệm thật đẹp!
Nhớ về những ngày cuối thu của năm 2016, khi tôi được nhận nhiệm sở và được phân công về công tác giảng dạy tại trường THPT Huỳnh Văn nghệ. Khi lần đầu tiên bước chân vào ngôi trường mới, lòng không khỏi hồi hộp và bỡ ngỡ. Những tiếng cười giòn tan của học trò, những buổi lễ hội,… tất cả đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Mỗi thế hệ học trò ra đi, mỗi niềm vui, mỗi thành công của các em là minh chứng cho nỗ lực của tất cả thầy cô, là động lực để tôi tiếp tục hành trình gieo mầm tri thức cho những lứa học sinh kế tiếp.
Hơn cả một nơi làm việc, Huỳnh Văn Nghệ đã trở thành một mái nhà thân thương, một ngôi trường đong đầy yêu thương, lưu giữ biết bao khoảnh khắc đẹp đẽ của tuổi thanh xuân, của đam mê và cống hiến. Những ngày tháng gắn bó với ngôi trường này đã dạy tôi biết thế nào là lòng kiên nhẫn, sự tận tụy và biết bao điều giản dị, chân thành mà thiêng liêng trong nghề giáo.
Tình yêu với học trò
Tính đến nay, suốt nhiều năm gắn bó, tôi đã chứng kiến sự trưởng thành của bao thế hệ học trò. Từ những ngày đầu bỡ ngỡ, các em dần tự tin bước qua cánh cổng trường để vào đời. Mỗi lời chào, mỗi nụ cười của các em đều khiến tôi cảm thấy ấm lòng và trách nhiệm với công việc mình đang làm. Niềm vui khi thấy các em trưởng thành, biết ơn thầy cô và mái trường chính là hạnh phúc, tự hào lớn lao nhất trong lòng tôi. Những kỷ niệm ấy không chỉ là dấu ấn trong quá trình dạy học mà còn là động lực thúc đẩy tôi cống hiến hết mình cho nghề.
Có một câu nói rất hay mà tôi luôn tâm đắc: “Bạn nên yêu môn học mà mình dạy, nhưng nên yêu những người mà mình đang dạy nhiều hơn”. Quả thật, tình cảm cô trò gắn bó ấy không chỉ là những điều mắt thấy tai nghe mà còn là những cảm xúc vô hình len lỏi trong lòng mỗi khi nhìn lại chặng đường đã qua. Đó là niềm tự hào mỗi khi nhắc đến ngôi trường THPT Huỳnh Văn Nghệ, là niềm hạnh phúc khi thấy các em học sinh trưởng thành, từng bước vươn xa trên con đường tương lai. Mỗi lứa học sinh ra đi lại để lại trong lòng tôi một khoảng trống, nhưng cũng là động lực để tôi tiếp tục nỗ lực, tiếp tục hành trình gieo hạt giống tri thức cho những mầm non mới. Cứ thế, tình cảm tôi dành cho ngôi trường ngày một sâu đậm, tựa như sự vững chãi của cây phượng vĩ qua bao mùa thay lá.
Tình cảm và ơn nghĩa với các thầy cô, đồng nghiệp và bạn bè
Trong hành trình giảng dạy, tôi cảm thấy vô cùng trân quý những người thầy, người bạn và cả anh chị em đồng nghiệp thân yêu bên cạnh mình. Đặc biệt, trong tổ Văn, nơi tôi đã có cơ hội gắn bó và học hỏi từ những thầy cô đầy tâm huyết. Chúng tôi không chỉ là những thầy cô giáo cùng đứng trên bục giảng mà còn là những người bạn thân thiết, luôn sẵn lòng lắng nghe, chia sẻ và giúp đỡ nhau. Những buổi họp tổ bàn về tổ chức các chuyên đề, phương pháp giảng dạy, cùng nhau chuẩn bị cho các tiết học thú vị, hay thảo luận về các tác phẩm văn học,… đã trở thành những kỷ niệm đẹp đẽ trong lòng tôi.
Tôi nhớ lắm những lần cùng nhau làm việc và tập luyện miệt mài đến đêm để chuẩn bị cho các hoạt động phong trào của trường, của ngành. Nhớ cả những lúc cùng cười đùa, động viên nhau trong những giờ phút căng thẳng, mệt mỏi,… tất cả đều tạo nên sợi dây gắn kết bền chặt giữa chúng tôi. Tôi học được rất nhiều điều từ các đồng nghiệp, từ cách truyền đạt kiến thức cho học sinh đến việc áp dụng các phương pháp giảng dạy sáng tạo. Chính những kỷ niệm quý giá này, cùng sự đồng hành và sẻ chia của các đồng nghiệp, đã giúp tôi vượt qua nhiều thử thách và tạo nên những kỷ niệm không thể nào quên trong cuộc đời làm giáo viên của mình.
Và có lẽ, trong suốt hành trình giảng dạy, tôi không thể không nhắc đến các thầy cô đã ảnh hưởng sâu sắc đến mình. Cô Kim Thủy, với giọng nói dịu dàng và sự nhẫn nại, đã dạy tôi tình yêu nghề và yêu học trò. Cô thường nói: “Dạy học là gieo tình yêu và hy vọng.” Những ngày đầu còn nhiều bỡ ngỡ, tôi may mắn được cô chỉ bảo tận tình, từ cách xử lý tình huống đến cách truyền đạt hiệu quả. Chính những lời dạy của cô đã tiếp thêm cho tôi tự tin, kiên nhẫn và sự tinh tế khi đứng lớp. Cô Ngọc Vân là tấm gương về tinh thần trách nhiệm trong nghề giáo. Cô luôn nhắc nhở rằng mỗi thầy cô có trách nhiệm lớn với tương lai của học sinh, cần làm việc bằng trái tim và cái tâm. Những buổi trò chuyện cùng cô đã giúp tôi học cách cân bằng giữa yêu thương và kỷ luật trong giảng dạy. Sự tận tâm của cô đã giúp tôi nhận ra trách nhiệm của mình để mỗi giờ lên lớp đều có ý nghĩa.
Và cuối cùng là cô Bích Vân – giáo viên đã hướng dẫn tập sự cho tôi từ những ngày đầu còn bỡ ngỡ trong nghề. Cô không chỉ là một người thầy, mà còn là nguồn cảm hứng lớn lao trong sự nghiệp dạy học của tôi. Cô luôn khuyến khích tôi thử nghiệm những phương pháp mới và sáng tạo trong từng bài giảng. Cô thường nói: “Dạy học là cả một nghệ thuật, hãy biến mỗi bài giảng thành niềm vui.” Chính những lời động viên từ cô đã tiếp thêm cho tôi sự tự tin, giúp tôi không ngừng đổi mới và tìm thấy niềm vui, cảm hứng trong từng tiết dạy. Những kinh nghiệm quý báu và bài học từ cô đã giúp tôi trưởng thành hơn, không chỉ trong vai trò một giáo viên mà còn trong cuộc sống hàng ngày.
Lời kết
Chín năm công tác tại mái trường THPT Huỳnh Văn Nghệ không chỉ đơn thuần là một hành trình nghề nghiệp mà còn là một hành trình của yêu thương và gắn bó. Nơi đây đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi, là nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm đẹp đẽ và ý nghĩa. Mỗi khi nhớ về, lòng tôi lại thấy ấm áp và tràn đầy năng lượng, như được tiếp thêm niềm tin và nhiệt huyết để tiếp tục chặng đường phía trước. Với tôi, Huỳnh Văn Nghệ không chỉ là một ngôi trường – mà là một phần máu thịt, là nơi gửi gắm bao hoài bão và mơ ước của cuộc đời. Dù tương lai có như thế nào, tôi biết rằng những kỷ niệm, những tình cảm nơi đây sẽ mãi mãi là hành trang quý giá, là điểm tựa vững chắc để tôi tiếp tục bước đi trên con đường mà mình đã chọn. Tự hào về mái trường, THPT Huỳnh Văn Nghệ mãi là phần ký ức đẹp trong tâm trí tôi. Đây không chỉ là nơi gắn bó với tuổi trẻ mà còn là nơi tôi gửi gắm bao hoài bão và ước mơ. Những kỷ niệm và tình yêu dành cho nghề giáo sẽ mãi là hành trang quý giá, là động lực để tôi tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp trồng người với tất cả trái tim. Mái trường này, với tất cả yêu thương và kỷ niệm, sẽ mãi là điểm tựa vững chắc trong cuộc đời tôi.
Dẫu mọi sự có đổi thay, tương lai như thế nào thì tôi vẫn nguyện giữ vững lòng kiên định và phấn đấu không ngừng nghỉ. Tôi hứa sẽ luôn học hỏi, cải thiện bản thân và cống hiến hết mình cho sự nghiệp mà tôi đã chọn. Sự thay đổi có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng tôi tin rằng với nỗ lực và quyết tâm, tôi sẽ vượt qua mọi thử thách để đạt được những ước mơ và hoài bão của chính mình.
Sau cùng, nhân dịp lễ kỷ niệm 65 năm thành lập trường THPT Huỳnh Văn Nghệ (1959 – 2024) và chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, tôi xin gửi lời chúc tốt đẹp đến toàn thể thầy quý cô giáo và các em học sinh. Chúc cho mái trường THPT Huỳnh Văn Nghệ ngày càng phát triển vững mạnh, vươn lên tầm cao mới, tiếp tục là nơi nuôi dưỡng ước mơ và khát vọng của bao thế hệ học sinh. Với truyền thống vẻ vang đã được xây dựng suốt 65 năm, hy vọng trường sẽ mãi là ngôi nhà trí thức, nơi mỗi học sinh có thể khám phá, rèn luyện và phát triển toàn diện bản thân. Chúc cho tất cả chúng ta luôn giữ vững niềm tự hào về ngôi trường này, đoàn kết và không ngừng phấn đấu vì một tương lai tươi sáng, đầy hy vọng và thành công.
Thay lời kết, tôi xin gói gọn tấm chân tình của mình qua bài thơ ngắn với nhan đề “Cơ duyên gắn bó nơi này” để kết lại cảm xúc của tôi về hành trình làm giáo viên và những kỷ niệm tuyệt đẹp tại mái trường THPT Huỳnh Văn Nghệ thân thương này:
Cơ duyên gắn bó nơi này
Mái trường thi tướng lẫy lừng trời Nam
Huỳnh Văn Nghệ – đấng anh hào
Song toàn văn võ đức cao sáng ngời
Lớp sau nối tiếp anh hùng
Làm tròn sứ mệnh đưa đò sang sông
Ngày đêm dốc sức dốc lòng
Lo tròn con chữ ươm mầm tương lai
Gian lao cũng chớ nề hà
Chú tâm rèn luyện chuyên môn vững vàng
Sớm khuya giáo án từng trang
Nghĩ đàn em nhỏ chẳng lời thở than
Tương lai em bước lên đàng
Vững vàng tri thức hành trang vào đời
Công danh sự nghiệp sáng ngời
Phận đò đưa khách an vui tấm lòng!